Đây là một lời than vãn của cô H, cô H năm nay đã hơn 60 tuổi, ở cái tuổi nhẽ ra được vui vẻ với tuổi già và con cháu, vì gia đình cô là một gia đình quan chức lớn nghỉ hưu, có thiếu gì tiền bạc đâu. Nhưng cô lại luôn hiện nên vẻ buồn rầu, sâu thẳm trên nét mặt đã nhiều nếp nhăn của tuổi già.
Cô sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo của bắc bộ, cô lấy chồng cùng làng và hai vợ chồng thoát ly ra ngoài khá sớm, bởi chồng cô là một công chức nhà nước, nên cô theo chồng để gần chồng con, tiện chăm các con ăn học, khôn lớn lên người.
Chông cô là một người rất giỏi, chú phát triển sự nghiệp của mình khá là nhanh chóng, được lên nhiều chức vụ quan trọng trong cơ quan, từ đó mà cuộc sống của gia đình cô khá giả dần dần.
Cô chú hạ sinh được 2 người con trai, rất là thông minh và đẹp trai, cuộc sống cứ tưởng hạnh phúc êm đẹp trôi qua.. Nhưng chẳng thể nào ngờ bão giông lại kéo đến nhà cô nhiều đến thế.
Nhiều năm trước, khi cậu con trai lớn của cô đang ở độ tuổi sinh viên đẹp tuyệt vời, tại một trường đại học uy tín và khá là danh giá, bông một ngày, cả gia đình nhận được tin giữ “cậu ấy treo cổ chết tại nhà” Ôi! một cái tin sốc cả cho những người hàng xóm, láng giềng. Bởi lẽ, lâu nay người ta đều biết cậu ấy là người hiền lành, tử tế, ăn nói dễ nghe. Nguyên nhân của cái chết thì không người nào biết rõ tại sao, bởi anh ấy đi rồi hình như cũng không để lại di thư gì, chỉ nghe có lời đồn đoán là chơi bời cá độ bóng bánh, thua lớn rồi quẫn ra làm liều (đây cũng chỉ là lời đồn không có căn cứ), nhưng dù có là nguyên nhân gì đi nữa, thì đó cũng là một mất mát lớn với cô H. Vài năm sau đó, mọi người vẫn luôn nhìn thấy cô có ánh mắt đượm buồn sâu thẳm, như muốn khóc bất cứ lúc nào. Thực tình, hoàn cảnh đó có rơi vào bất cứ người phụ nữ nào, thì tôi nghĩ cũng sẽ như vậy thôi, huống gì lại là cậu ấm của một gia đình quan chức có địa vị xã hội.
Chồng cô là một quan chức có tiếng, chú là một người giỏi, hiền từ, phúc hậu, rất hay giúp đỡ người khác, tuy nhiên lại rất ham mê bài bạc, đặc biệt là đánh “phỏm”, chú chơi có tiếng nhiều năm trong cơ quan, sau này về hưu rồi chú cũng thường chơi ở nhà, nhưng không phải là chơi quá lớn như những người khát bạc, mà chỉ là thích được chơi như là một người “nghiện bạc”.
Cậu con trai của cô cũng vậy, anh chàng cũng là một chàng trai có trí tuệ, kiến thức, hòa hoa phong nhã, tuy nhiên anh cũng là một “giáo đồ” của rất nhiều bộ môn “cờ bạc” đặc biệt là “Cá độ” và “Lắc đĩa”, có thể nói đây là hai môn “thể thao” ưa thích của anh chàng, vì nhiều lần tôi được đi cùng anh ấy và nhiều lần được xem anh ấy “sung trận” như thế nào.
Cũng chính sự đam mê của anh, mà mấy năm trước đây, anh đã “nướng” của vợ chồng cô H đâu đó hơn 100 tỷ đồng vào những “bộ môn” này. Toàn bộ tài sản, cơ nghiệp nhiều năm gây dựng của vợ chồng cô giờ đã tiêu tan, cũng may là còn 2 ngôi nhà ở quê và Hà Nội và anh ấy vẫn an toàn.
Cô H buồn lắm, cô nhiều lần than vãn “Thực tình không hiểu nổi tại sao lại được cả bố, cả con đều ham mê cờ bạc như vậy? Nhà có thiếu gì tiền đâu mà phải đi đánh bạc? Rồi để mọi thứ thành tan hoang như vậy?”
Mặc dù cô được sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng tôi chẳng mấy khi cô cười một cách vui vẻ và mãn nguyện ở trong lòng. Những nụ cười được hiện ra chủ yếu là để xã giao, với mối quan hệ của chú, cũng như muốn che đi cái buồn sâu thẳm bên trong.
Cô không hiểu được cũng là đúng thôi, vì cô không phải đàn ông, cũng không là người máu mê cờ bạc, nên không thể nào biết được cảm xúc, của người đánh bạc sẽ như thế nào; cảm xúc khi họ chiến thắng, khi họ thua cuộc, khi họ không được chơi sẽ ra sao?.
Sau nhiều năm là một con bạc chính hiệu, thậm chí là một người “khát bạc” Tôi thấy bản thân mình, cũng giống như rất nhiều con bạc khác, có cùng chúng một cảm xúc, đó chính là “thèm được chơi và thèm được chiến thắng” Ngươi “nghiện bạc” họ cũng giống như “nghiện” những thứ khác, họ rất thèm khát được chơi, bởi điều đó làm cho họ cảm thấy có hứng thú, có niềm vui, quên đi những áp lực trong cuộc sống ở ngoài kia, đặc biệt là mong muốn chiến thắng, được tiền mang về. Dù là người giàu, hay người nghèo, khi ngồi đánh bạc thì đều có hành vi giống như nhau, đó là làm sao mong muốn mình chiến thắng nhiều nhất nhất có thể.
Đây có lẽ là bản năng của “giống đực”, bản tính chinh phục mục tiêu, nó luôn nằm hiện hữu trong mỗi con người đàn ông. Điều này, kết hợp với sự đam mê may rủi, trong con người họ, thì càng làm nó mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Khi cái đam mê ấy nó nổi lên, con người ta sẽ dễ rơi vào trạng thái mụ, mị, hay dân chơi thường gọi là “Mụ bạc”. Những người thua tha bạc nhiều, thường bị rơi vào trạng thái này, bởi lúc này họ sẽ mất bình tĩnh, không kiểm soát được tâm lý, và dễ bị đối phương dẫn dắt vào bấy của họ, thậm chí là họ sẽ đăng nhiều cái bẫy sẵn chờ “con mồi” sa lưới thôi. Có lẽ con cô H cũng bị rơi vào trường hợp như vậy, nên mới mắt số tiền lớn thế.
Sau này, khi tối dứt ra hoàn toàn khỏi con đường bài bạc, tôi mới hiểu được rằng, tất cả những điều đó đểu bắt đầu từ “lòng tham và thói quen” của con người. Mà điều này này thì thực sự là khó thay đổi, nếu như không có phương pháp và môi trường phù hợp. Tôi đã thoát ra khỏi cảnh lầm lỡ, tội lỗi này bằng một hành trình rất thú vị, tôi tin sẽ giúp được ai đó, nếu họ mong muốn thay đổi cuộc sống của mình, để trở thành những con người bình thường, lương thiện và tạo ra được giá trị cho cộng đồng hơn.
Comment TÔI nếu bạn thực sự muốn được rồi giúp đỡ bạn.