Hôm nay đang ngồi học bài, nghe tiếng bước chân lẹp xẹp, rồi tiếng gõ cửa cốc cốc, mở ra 1 túi bánh mỳ chìa trước mặt "ăn bánh mỳ chay đi chị" mình xin 2 cái, vừa ăn xong 1 cái, quá ngon, 1 cái để chồng và con mình cũng không biết rõ người đàn ông này, ổng phát khắp xóm nhà mình, kêu cửa từng nhà, nhưng mình quen với điều này ở Sài Gòn rồi.
Hôm bữa đi làm, mua đậu phộng, mua xong mò qua mò lại, phát hiện ra để quên tiền ở nhà, anh bán hàng thấy cái liền phán đoán ngay bệnh quên tiền và nói: Hôm sau đưa, hôm sau đưa, không sao hết. Mình chỉ biết cám ơn và lấy xe chạy ù đi, vừa biết ơn vừa áy náy . Hôm sau không đi đường đó, mà cũng quên béng vụ trả tiền, qua tuần mới vác xe chạy qua, mà sao kiếm hoài khôbg thấy ổng đâu, đoạn đường tầm 100m mà cứ chạy lên xuống 3,4 lần, trong bụng lo quá chừng, có khi nào ổng đi chỗ khác bán rồi mình không trả được 20k này.
Ui chô, hôm sau lại quyết tâm đi đường đó, may mắn là xa xa nhìn thấy ổng rồi, chạy ùn ùn lại hỏi ổng, giọng thở gấp gấp: Ủa anh ơi, anh đi đâu mà em tìm quá chừng, em trả 20k bữa đây, ổng cười hềnh hệch tại ổng bệnh ổng nghỉ, tui lo vớ vẩn roài. Thế là mua thêm mớ để bù tiền lãi cho ổng. ui choa, trả được tiền mừng hơn người iu cũ lấy vợ ...
Sài Gòn dễ thương lắm, ở rồi quen thôi, ồn áo náo nhiệt chứ con người cũng nồng nhiệt và thiệt tình không kém ❤️