Đây là một lời than vãn của cô H, cô H năm nay đã hơn 60 tuổi, ở cái tuổi nhẽ ra được vui vẻ với tuổi già và con cháu, vì gia đình cô là một gia đình quan chức lớn nghỉ hưu, có thiếu gì tiền bạc đâu. Nhưng cô lại luôn hiện nên vẻ buồn rầu, sâu thẳm trên nét mặt đã nhiều nếp nhăn của tuổi già. Cô sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo của bắc bộ, cô lấy chồng cùng làng và hai vợ chồng thoát ly ra ngoài khá sớm, bởi chồng cô là một công chức nhà nước, nên cô theo chồng để gần chồng con, tiện chăm các con ăn học, khôn lớn lên người. Chông cô là một người rất giỏi, chú phát triển sự nghiệp của mình khá là nhanh chóng, được lên nhiều chức vụ quan trọng trong cơ quan, từ đó mà cuộc sống của gia đình cô khá giả dần dần. Cô chú hạ sinh được 2 người con trai, rất là thông minh và đẹp trai, cuộc sống cứ tưởng hạnh phúc êm đẹp trôi qua.. Nhưng chẳng thể nào ngờ bão giông lại kéo đến nhà cô nhiều đến thế. Nhiều năm trước, khi cậu con trai lớn của cô đang ở độ tuổi sinh viên đẹp tuyệt vời, tại một trường đại học uy tín và khá là danh giá, bông một ngày, cả gia đình nhận được tin giữ “cậu ấy treo cổ chết tại nhà” Ôi! một cái tin sốc cả cho những người hàng xóm, láng giềng. Bởi lẽ, lâu nay người ta đều biết cậu ấy là người hiền lành, tử tế, ăn nói dễ nghe. Nguyên nhân của cái chết thì không người nào biết rõ tại sao, bởi anh ấy đi rồi hình như cũng không để lại di thư gì, chỉ nghe có lời đồn đoán là chơi bời cá độ bóng bánh, thua lớn rồi quẫn ra làm liều (đây cũng chỉ là lời đồn không có căn cứ), nhưng dù có là nguyên nhân gì đi nữa, thì đó cũng là một mất mát lớn với cô H. Vài năm sau đó, mọi người vẫn luôn nhìn thấy cô có ánh mắt đượm buồn sâu thẳm, như muốn khóc bất cứ lúc nào. Thực tình, hoàn cảnh đó có rơi vào bất cứ người phụ nữ nào, thì tôi nghĩ cũng sẽ như vậy thôi, huống gì lại là cậu ấm của một gia đình quan chức có địa vị xã hội. Chồng cô là một quan chức có tiếng, chú là một người giỏi, hiền từ, phúc hậu, rất hay giúp đỡ người khác, tuy nhiên lại rất ham mê bài bạc, đặc biệt là đánh “phỏm”, chú chơi có tiếng nhiều năm trong cơ quan, sau này về hưu rồi chú cũng thường chơi ở nhà, nhưng không phải là chơi quá lớn như những người khát bạc, mà chỉ là thích được chơi như là một người “nghiện bạc”.