Có một con chim hót thật là hay.
Con chim bay đến đậu dưới hiên nhà tôi.
Tôi vui vì tôi được cho nó ăn và nghe nó hót mỗi ngày.
Tôi cho chim ăn bằng thức ăn thượng hạn mà tôi đang có.
Một hôm, chim bay đi và không còn quay trở về đậu dưới hiên nhà tôi thêm lần nào nữa. Chim đã thực sự bay đi rồi. Chim cũng sẽ quên mất rằng đã từng đậu dưới một mái hiên nào đó và được một người cho ăn hằng ngày.
Buồn không tôi ơi? Có buồn chứ. Nhưng rồi nỗi buồn cũng sẽ tan đi mà.
Một hôm khác, tôi đang đi dạo thì nhìn thấy con chim thuở nào, đang làm tổ chung với một con chim khác. Nó đang đẻ trứng và sắp có một đàn con đông đúc.
Tôi vẫn nhìn con chim như ngày đầu tiên tôi nhìn.
Tôi xem thử, cái tổ chim có đủ an toàn cho tổ ấm nhỏ bé ấy không?
Tôi xem thử, chim con khi nở ra sẽ ăn gì, có bị thiếu thức ăn không?
Tôi xem thử, con chim dưới mái hiên thuở nào có thực sự sống tốt không?
Liệu, tôi có còn muốn cho con chim ăn, khi chim không còn đậu dưới hiên nhà tôi nữa không?
Có.
Luôn luôn.
Tôi luôn nguyện cầu chim sống thật tốt với cuộc đời của riêng mình.
Cuộc đời đáng quý lắm, chim ơi!
Vì sao à?
Vì tôi chân thành. Tôi mù quáng mất rồi.
Tôi sẽ luôn như vậy, cho đến khi không còn như vậy được nữa. Thật là quý giá và đáng trải qua biết bao nhiêu.